Sự tích con lợn
Ngày xưa có vợ chồng nhà kia lấy nhau đã lâu mà chưa có con, nên rất buồn. Một hôm nghe người mách: ông bà muốn có con phải xin thần thánh làm công đức cho người ở đời. Nghe lời khuyên, hai vợ chồng ngày đêm nghĩ cách làm sao để làm được nhiều việc công đức cho đời, cuối cùng hai vợ chồng thống nhất dành hết tiền bạc để xây một ngôi đền và sau khi khánh thành thì ngôi đền trở thành nơi lui tới của các vị thần: Của cải, Trí tuệ, Sức khỏe, Ăn chơi…
Và cũng từ ngày đó ngôi đền trở nên “thiêng”, ai đến đây cầu xin đều linh ứng. Và ông bà nhà nọ rồi cũng sinh được một người con trai khỏe mạnh, đẹp đẽ đặt tên là Hợi. Hợi lớn lên được cưng chiều nên tỏ ra lười biếng, chểnh mảng học hành, thích ăn ngon, mặc đẹp và rồi khi lấy vợ, Hợi vẫn chứng nào tật ấy, lại còn đuổi cả cha mẹ ra khỏi nhà. Và rồi một ngày kia bà mẹ hấp hối nên gọi Hợi lại bảo rằng: cha mẹ hỏi con muốn gì để cha mẹ lên xin với Ngọc Hoàng ban cho. Chẳng cần suy nghĩ chàng trai nói ngay: con ước cả đời được ăn no, ngủ kỹ, có người hầu hạ… Sau khi lên thiên đình, cha mẹ chàng trai tâu với Ngọc Hoàng ước muốn của con mình. Nghe lời cầu xin của cha mẹ chàng trai, Ngọc Hoàng rất bất bình nhưng nghĩ đến công đức của cha mẹ chàng Hợi nên đã quyết cho chàng trai kia trở thành giống lợn, được ăn no ngủ kỹ, nhưng lại đoản mệnh. Và từ đó trở đi trong làng xuất hiện một loài động vật phàm ăn, ngủ nhiều, không chịu làm gì. Người trong làng nuôi Hợi đều cố gắng nhồi nhét cho nó ăn để mau lớn nhằm giết thịt và cái tên LỚN cũng xuất hiện từ đó, về sau người đời gọi trại đi thành “LỢN”…
THỦY NGUYÊN (sưu tầm)
Gửi bình luận