Chiếc gương đồng
Đầu hắn váng lên như búa bổ. Hắn biết tất cả chuyện này xuất hiện từ những chiếc gương. Các hình nhân nhìn hắn bằng đôi mắt sợ hãi, mặt chúng méo xệch và cùng lúc, chúng đồng loạt mấp máy miệng: “Chỉ cần đập vỡ những chiếc gương này đi. Đập hết… Đập hết và cút ra khỏi đây.” Hắn điên cuồng vung tay, một chiếc gương đổ nhào xuống đất. Hắn mất đà ngã lộn vào đống kính vỡ trên mặt sàn gương. Những âm thanh lịm dần, lịm dần, và hắn cũng lịm dần vào một vùng tăm tối.
***
Hắn thấy mình đang nằm trên nền đá hoa lạnh toát. Bàn tay được băng bó bằng một miếng vải trắng. Da thịt nhiều chỗ xót như cào xé, nhất là khi mồ hôi rịn vào đó. Nhà sưu tầm đang cúi xuống nhìn hắn, cặp mắt cụp của thần chim ưng nheo lại để xem xét chứ hoàn toàn không có vẻ gì là ngạc nhiên. Nhờ những bức tranh vẽ gương lờ nhờ treo trên tường mà hắn biết rằng mình đang nằm trong sảnh. Ông chủ của hắn không hề hỏi xem tại sao hắn lại đập vỡ gương, tại sao hắn lại tự rạch tay mình ra như thế và tại sao hắn lại bị ngất lịm giữa đống gương vỡ. Khi hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, ông ta đưa hắn lên tầng trên và khuyến khích hắn tiêu hóa một số thực phẩm đang để trên bàn. Ông ta giải thích rằng phòng gương bị thiếu ôxi và hắn ở trong đó quá lâu, hơn nữa lại làm việc quá sức trong cơn đói nên có lẽ vì thế đã bị ngất. Ông ta chỉ khiển trách nhẹ chuyện hắn vụng về lỡ tay làm rơi một chiếc gương. May rằng đó là một chiếc gương vô danh không đáng giá mà ông nhặt được về trong chuyến đi đến một ngôi làng xa xôi tận miệt phía Nam. Chứ mà nếu đó là chiếc gương trứ danh của quý bà Thérèsa Raquin de Antoinette hay Pharaon Zoser thì ông không biết sẽ phải làm gì với hắn. Ông ta cũng không căn vặn về những vết máu còn mới nguyên và lại quá nhiều trên chiếc gương của gia đình quý tộc Mãn Thanh. Hắn muốn phản bác rằng không phải vì thiếu ô xi hay vì đói quá mà hắn nên nông nỗi ấy, rằng chính tay hắn đã đập vỡ gương dù không biết điều gì đã khiến mình làm như thế và chính tai hắn nghe thấy những âm thanh quái lạ phát ra từ phòng gương. Hắn cũng định hỏi nhà sưu tầm rằng tại sao cứ hễ soi vào những tấm gương trong ấy là hắn lại sinh ra tật nói chuyện một mình và bột phát những hành động kỳ quặc không thể kìm nén, nhưng ông ta đã khuyên hắn nên đi ngủ sớm để giữ sức và vội vã bước vào một trong ba căn phòng phía bên kia hành lang rồi khóa chặt cửa lại.
Hôm sau, sau bữa sáng, nhà sưu tầm ngỏ ý muốn nhờ hắn một việc. Cái sự nhờ mang tính ra lệnh nhiều hơn và ông ta gợi ý hắn nên ăn sáng cho đầy đủ, bởi vì công việc có thể kéo dài đến tận quá trưa. Hắn đoán rằng ông ta muốn hắn đi sâu vào rừng để làm một việc gì đó nhưng rút cục, thay vì hỏi cho kỹ, hắn chén sạch những thứ để trên bàn như một cái máy. Nhà sưu tầm nhìn hắn chăm chú và hỏi hắn cảm thấy sức khỏe hiện tại thế nào, đêm qua ngủ có ngon giấc không và bụng đã no chưa. Hắn bảo ông chủ rằng hắn rất khỏe, rất ổn, có việc gì quan trọng ông cứ việc ra lệnh. Tuy nhiên, trong đầu hắn lờ mờ cảm thấy một điều gì đó không ổn chút nào. Mọi thứ ở đây đều kỳ quái, lời mời làm việc kỳ quái và lão già này cũng kỳ quái không kém. Song nhà sưu tầm không có vẻ gì là muốn đi ra ngoài rừng, ông ta mở cửa căn phòng thứ hai và ra hiệu cho hắn. Hắn hơi chần chừ rồi bước vào trong. Căn phòng tự động bật sáng. Một thứ ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ ngọn đèn có chao treo trên trần. Bên trong căn phòng không gì khác ngoài một miếng tôn khổng lồ được uốn cong như chiếc tò vò. Ông già tiếp tục ra hiệu cho hắn chui vào bên trong miếng tôn. Hắn ngoan ngoãn khom lưng chui vào. Chiếc “tò vò” cũng gắn thêm đèn, bên trong có một chiếc ghế con và loại thiết bị gì đó màu đen có rất nhiều nút và dây dợ. Hắn ngồi thu lu trên ghế, mắt nhìn chòng chọc ra ngoài hệt con sói già bị mắc bẫy.
Ông già cũng theo vào cùng. Ông ta bật một nút ở chiếc máy màu đen khiến cho những vạch xanh lá cây trên màn hình điện tử bật sáng, đoạn nối những đầu dây dẫn vào hai lỗ tai hắn, cả hai cổ tay, thái dương và nhiều điểm khác trên cơ thể. Rồi ông ta lùi ra ngoài, ngó đầu vào bên trong dặn dò.
- Nhiệm vụ của anh là ngồi yên ở trong này. Anh sẽ không được ra chừng nào tôi chưa cho phép. Có thể sẽ phải ngồi lâu đấy, nhưng có hề gì… anh đã từng ở rất lâu một chỗ rồi đúng không nào. – Nhà sưu tầm nhếch mép, đôi mắt của thần chim ưng vô cảm như những tinh thể kính tráng thủy ngân.
Hắn nghe tiếng bước chân và tiếng sầm cửa rất mạnh, rồi tất cả chìm vào im lặng, một nỗi im lặng khó chịu. Bình thường ngôi nhà này cũng đã quá đỗi yên tĩnh. Tuy nhiên, ở trong phòng gương, hắn vẫn còn được nghe tiếng chà xát của giấy báo lên mặt kính, tiếng lách cách va chạm của gương. Lúc ở trong phòng ngủ, hắn vẫn nghe thấy gió rừng u u thổi, lá cây khô rào rạo dưới bước chân của một vài loài thú hoang, và lúc nào cũng thường trực tiếng chim hót qua ô cửa sổ duy nhất. Còn trong chiếc “tò vò” này, âm thanh dường đã nén lại thành chân không. Chỉ sau chừng vài phút, hắn thấy thính giác của mình nghẹt lại thành những tiếng vo vo khác thường. Chiếc ghế gỗ hắn đang ngồi không có lưng tựa. Hắn không cho rằng mình có thể ngồi quá lâu trong tư thế này, mà ngồi thế này để nhằm mục đích gì? Thứ dây dợ đang nối nhằng nhịt trên người hắn là cái quái quỷ gì? Những dây nối này cũng khiến hắn không chuyển tư thế được nhiều. Hắn chỉ có thể quay đầu bên trái và bên phải. Thốt nhiên, hắn giật bắn mình khi nhìn thấy một hình ảnh từ vách “tò vò”. Tấm tôn khổng lồ này thực ra là một thấu kính lớn và dù quay đi hướng nào, hắn cũng có thể nhìn thấy mình trong gương. Từ lúc bước chân vào ngôi nhà này, nỗi sợ hãi của hắn dần dần đã trở nên rõ rệt hình hài: Hắn sợ soi gương. Những hình ảnh phản chiếu hàng ngày chỉ mang một khuôn mặt duy nhất khiến hình thành một cảm giác chưa bao giờ có trong con người hắn: Nỗi cô đơn. Thứ cảm giác này không giống những cơn đói khát cùng cực, không giống cơn đau khi bị một viên đạn xé toạc gối, nó ám ảnh và dằn vặt hệt một thứ côn trùng đang ăn mòn trên sinh thể. Hắn nhắm tịt mắt lại nhưng rồi lại sợ mình ngủ mất, dây nối sẽ bị đứt và hắn mất luôn chỗ làm.
Minh họa của Nguyễn Thành Long
Hắn nhìn mặt mình trong miếng tôn. Khuôn mặt của hắn được nhân bản lên nhiều lần, nhưng khác với hình ảnh trong suốt trong phòng gương, những hình nhân đang ngồi thu lu trên tấm tôn méo mó dị dạng mỗi hình một kiểu. Chúng đang nhìn hắn bằng những cặp mắt ai oán. Và bất thần, trong một khoảnh khắc, hắn thấy mình ngồi vạ vật bên lề đường với thân hình còm nhom rách rưới của một đứa trẻ lên năm. Cứ như thể hắn đã chết và đôi mắt mà hắn đang sử dụng đây là vật sở hữu của một linh hồn. Hắn lại thấy một ảo ảnh xa lắc mà nếu không tận mắt nhìn thấy thì không cách gì hắn có thể hình dung trong cái đầu u tối của mình. Đứa trẻ là hắn đang ngấu nghiến một chiếc bánh bẩn thỉu trên một nắp cống. Bất thần chiếc bánh tuột khỏi tay và chui vào miệng một thằng nhóc khác cao hơn hắn một cái đầu.
Hắn bất lực nhìn mình đang ngơ ngác trên nắp cống với một âm thanh ú ớ không thóat nổi cổ họng. Cũng chỉ trong khoảnh khắc, hắn thấy kẻ cướp bánh kia khuỵu xuống giữa đám đông trẻ bụi đời lô nhô la ó xung quanh và miếng thủy tinh trong tay hắn lấm đầy máu. Hắn nhìn thấy mình cười gằn nhặt mẩu bánh rơi trên nền đất giờ cũng đã đầy vết máu. Hắn nhìn thấy mình cười gằn khi lia dao vào yết hầu một gã nặng hơn hắn hai mươi cân. Cái thân hình nặng chịch co giật trên đống đất ngổn ngang vết đào đãi. Hắn cúi xuống lục tìm cho đến khi nhìn thấy ánh đỏ lấp lánh của viên hồng ngọc lận trong chiếc đai quần bẩn thỉu.
Lần lượt những hình ảnh hiện rõ mồn một trên miếng tôn, tựa như những bóng ma ẩn hiện trên vách cống ngầm. Hắn liên tục thấy bàn tay mình vung lên với ánh kim loại loang loáng, và thứ chất lỏng màu đỏ bắn lên cả mặt tôn. Hình ảnh xuất hiện nhanh dần, lộn xộn, mờ ảo, không còn rõ nét như lúc đầu, và rồi hắn thấy mình bị săn đuổi. Hắn nhìn rõ rành mũi dao chỉ còn cách hình xăm đại bàng trên lưng hắn một sải tay mà không cách gì cảnh báo cho nhân bản trong gương biết được.
Giờ thì hắn cảm thấy vết đâm đã xuyên thấu sát tận phổi. Hắn nghẹt thở. Hắn gào thét nhưng cổ họng tắc nghẹn lại. Hắn mơ hồ thấy những hình nhân trong gương cười gằn và đồng loạt mấp máy miệng: “Dứt đứt hết đám dây kia đi. Phá tung căn phòng này ra. Phá hết. Phá hết… Phá hết”. (Còn nữa)
Truyện ngắn của Di Li
Gửi bình luận